Vụ thảm sát Tân Giản
VỤ THẢM SÁT TÂN GIẢN
Vụ thảm sát Tân Giản thuộc xóm Tân Trung, thôn Tân Giản, xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước. Đây là một địa điểm mà cách đây 27 năm ngày 22/12/1965 bọn chư hầu Nam Triều Tiên đã càn vào thôn này, gây ra cuộc tàn sát tập thể.
Hôm đó trời vừa hửng sáng, hai trung đội lính đánh thuê Nam Triều Tiên đang chia làm 2 cánh đi thẳng vào thôn Tân Giản, tiến hành thực hiện hành động tàn sát dân thường ở thôn này. Tại nhà ông Đặng Văn Phúc, anh Đặng Hữu Đức kể lại: chúng đi vào từng nhà lùng sục, đến nhà tôi, tôi thấy mặt thằng nào cũng hầm hầm sát khí, súng lăm lăm trong tay, thình lình nổ súng vào ngay trong đám người đang ngồi thu lu trong buồng. Tôi ngồi nấp sau lưng bà tôi, qua loạt đạn đầu tôi đã thấy 4 - 5 người ngã xuống, máu bắn ra tung tóe lên cả người tôi, chị Lan Thị Chút, người mang thai sắp đến kỳ sinh nở, ngồi bên tôi đã gục chết, tiếp sau đó là mấy đứa nhỏ con chị Chút cũng bị bắn chết, tôi bị thương mất một ngón chân, bà tôi vẫn còn sống, dẫn tôi chạy ra ngoài để băng cho tôi, thình lình một tốp khác lại vào nhà tôi, thấy bà nội tôi đang băng cho tôi, một tên dí súng bắn ngay vào đầu bà tôi, đầu vỡ ra, bà tôi chết ngay - tôi bị bà đè lên. Chúng nó tưởng tôi đã chết nên bỏ đi sang nhà khác. Sau đó, tôi tỉnh dậy, một tốp khác thấy tôi còn sống, chúng bắt tôi về chi khu. Hôm đó, tại nhà tôi, chúng nó đã giết tất cả là 8 người - toàn bà già, phụ nữ và trẻ em.
Ông Đặng Văn Phúc - chủ gia đình kể lại: Khi nghe tin bọn Đại Hàn tàn sát bà con thôn tôi. Đêm đó tôi cùng với các anh em về để xem sao và chôn cất cho bà con bị chúng thảm sát. Tôi bước vào nhà tôi, trời tối như mực, từ trong nhà có mùi tanh xông lên nồng nặc, nhìn ra trước sân, tôi hết sức bàng hoàng, gần một chục con người nằm ngổn ngang trong một cái hố nhỏ được bọn chúng chôn lấp qua loa. Tôi bươi ra để nhận diện từng người, tiến hành chôn cất. Nhưng thình lình bọn lính Nam Triều Tiên mai phục gần đó bắn vào chúng tôi, tôi chạy về cuối xóm mới biết mình bị thương, và kế hoạch chôn cất bà con của chúng tôi không thực hiện được. Trong cái hố chôn tập thể ấy, heo và chó moi lên ăn, tha bỏ khắp nơi, thật là bọn chúng quá độc ác, tàn sát bắn giết nhưng không cho chôn cất. Sau đó một thời gian, chúng tôi nhặt những xương vương vãi khắp nơi, đưa về chôn ngay tại sân nhà tôi bây giờ.
Cùng với địa điểm nhà ông Đặng Văn Phúc, các tốp lính khác tiếp tục lùng sục vào từng nhà, hễ thấy ai là chúng bắn. Bà Trần Thị Kỉnh, hiện nay đã 78 tuổi, bà kể: Chúng vào nhà tôi chừng 3 - 4 tên, súng lăm lăm trong tay, hôm đó chỉ có tôi và một đứa con gái tôi, nó được 15 tuổi, thình lình một tên bắn ngay vào tấm cửa xuyên qua trúng vào ngực đứa con gái, nó gục xuống ngay trong lòng tôi, sau đó bọn chúng lôi xác ra trước sân đào lỗ lấp qua loa rồi bỏ đi. Tôi bị bọn chúng bắt về chi khu. Bà Võ Thị Đạm, đã trên 80 tuổi bị bọn chúng xả súng bắn chết ngay trong nhà. Và biết bao những trường hợp khác như gia đình ông Nguyễn Phỉ, Nguyễn Hưu, Nguyễn Thăng… cũng chịu bao cảnh tàn sát tang thương tương tự như vậy. Hễ gặp bất cứ ai, dù đang đi trên đường, như cụ Nguyễn Trác đang dắt con, dắt cháu đi chơi; như bà Đoàn Thị Sáu, bà Nguyễn Thị An, những đứa trẻ đang đi chơi với bạn bè như em Nguyễn Mười, em Nguyễn Thị Thơm và Nguyễn Cu Anh, Nguyễn Cu Em, bọn chúng cũng không tha.
Làm sao quên được gia đình bà Lê Thị Ba, một gia đình 6 người chỉ còn sống sót lại 1 người, anh Nguyễn Văn Sung kể lại với chúng tôi: Hôm đó, một toán lính Đại Hàn vào nhà bác tôi, chúng chĩa mũi súng nhắm vào từng người, cứ thế sau một tiếng nổ là một người bị ngã xuống. Người đầu tiên là bác tôi, tên lính bắn đúng vào ngực, máu phun ra chết ngay tại chỗ, ngồi dựa lưng vào tường. Tiếp đến là hai đứa nhỏ bị bắn chết ngay trong lòng bà nội nó - ba bà cháu chết một cách thảm thương. Tôi nhìn ra xó buồng, thấy người anh con ông bác tôi cũng bị thương nặng máu chảy dòng dòng, nhưng không ai băng bó đang nằm ngã xuống. Hai đứa em nhỏ của tôi nghe tiếng súng nổ nấp vào trong xó cũng trúng đạn chết, nhìn đứa em chết không một manh áo che thân, thương không sao nói hết, người chị của tôi cũng bị thương nặng, máu chảy đầm đìa, nằm sóng soài bất tỉnh, tôi ngồi sau lưng mẹ tôi, chúng tiếp tục bắn mẹ tôi bị thương, đứa bé mới sinh được mấy ngày nằm cạnh mẹ, nó khóc ngất. Bọn chúng vẫn không thương tiếc. Khi số người chết và bị thương ngất xỉu không động đậy nữa, bọn chúng bỏ đi. Mẹ tôi sợ chúng nó quay lại nữa thì nguy khốn nên dẫn chúng tôi chạy sang nơi khác. Chúng tôi đi xuống xóm dưới, dự định ghé vô nhà bà hàng xóm, nhưng đã thấy bà ta bị bắn chết ngay trên nền nhà - đó là bà Võ Thị Nà, đau thương hơn, tôi thấy bà Hữu đã bị chúng nó bắn chết, bên xác ba đứa con nhỏ bò xung quanh, ôm bú mẹ nó, không có một tiếng khóc. Chúng tôi tiếp tục xuống một căn hầm khác, xuống đến hầm mẹ tôi bất tỉnh không biết gì nữa, đưa em tôi không chịu được khóc ré lên, trong phút chốc, tôi thấy có tiếng giầy và tiếng vũ khí khua, một tên đưa mũi súng vào hầm, rồi điên cuồng nhả đạn. Sau đó chúng lại ném tiếp lựu đạn vào hầm, sau tiếng nổ thì mẹ tôi nát ra từng mảnh, đứa em tôi chết văng ra chỗ khác, người anh con bác tôi cũng chết, tôi bị thương sợ quá bò lên nằm ở xó giường, bọn chúng lôi từng chân lên kiểm tra xem đã chết thật chưa, chúng cầm đến chân tôi, tôi sợ quá ngồi dậy, thấy vậy một tên giơ súng định bắn tôi, một tên khác gạt đi, không cho bắn. Sau đó chúng bắt tôi lên chi khu.

Quang cảnh Khu chứng tích Tân Giản
Một điểm khác đó là gia đình ông Phan Định. Đây là điểm bọn chúng tàn sát tập thể đông nhất, với số lượng 11 người. Riêng gia đình ông là 9 người: trong đó có 2 con dâu, 1 đứa cháu - Chị Nguyễn Thị Cúc, một nhân chứng còn sống đã kể lại: chng dùng súng tiểu liên bắn ngay vào đầu ông, vỡ toác ra, ông gục ngay tại chỗ máu phun đỏ cả mặt thềm nhà. Bọn chúng liền dùng súng bắn xối xả vào đám người cho đến khi không còn một tiếng kêu nữa mới thôi, tôi thấy máu chảy loang cả mặt nhà, không còn ai động đậy gì nữa. Nhìn qua bà nội, tôi thấy đùi của bà nát ra, ruột lòi ra một đống lớn, bất chợt một tên nghe tiếng trẻ khóc trong buồng - trong đó là con dâu của ông Định mới sinh được 1 hay 2 ngày gì đó, tên lính xộc vào buồng của chị, chĩa súng bắn chị, còn đứa bé thì nó cầm 2 chân đưa ra ngoài trong tiếng khóc thất thanh của nó, song bọn chúng cũng đâu có tha và thế là mỗi tên nắm một chân đứa bé, xé làm đôi vất vào lửa.
Vụ thảm sát Tân Giảng qua đi đã để lại bầu không khí chìm trong khói lửa, chết chóc, không còn sự sống: lửa tràn thôn xóm, khói cuộn mù trời, máu ngập đỏ, lai láng trên các sân nhà, đường làng, xác người ngổn ngang ngoài ngõ xóm, trên nền nhà cháy trụi, bên ruộng hầm sụt lở... Bọn chúng có thể tự hào cái kỳ tích mà chúng nó đã lập nên ở làng quê bé nhỏ này - chỉ trong vòng 3 tiếng đồng hồ, chúng đã cướp đi 46 sinh mạng mà hầu hết là người già, phụ nữ và trẻ em, có những gia đình bị chúng nó giết sạch, một vài gia đình chỉ còn sót lại 1 - 2 người. Về của cải: 88 ngôi nhà bị đốt cháy, hàng trăm tấn lúa, hàng trăm heo bò bị bọn chúng bắn chết.
Di tích Vụ thảm sát Tân Giản đã được UBND tỉnh xếp hạng di tích lịch sử ngày 25/11/1994.
……………………
THE MASSACRE AT TAN GIAN
The Tan Gian Massacre took place in Tan Trung hamlet, Tan Gian village, Phuoc Hoa commune, Tuy Phuoc district. This location witnessed a brutal collective slaughter by South Korean mercenary forces on December 22, 1965, exactly 27 years ago.
That morning, as dawn was just breaking, two platoons of South Korean mercenaries split into two groups and marched directly into Tan Gian village, carrying out a mass killing of civilians there. At the home of Mr. Dang Van Phuc, Mr. Dang Huu Duc recounted: "They went into every house, searching. When they came to my house, I saw their faces filled with rage, their guns at the ready. Suddenly, they opened fire on the group of people huddled in the room. I was hiding behind my grandmother.
After the first burst of gunfire, I saw 4 to 5 people fall, blood splattering all over me. Ms. Lan Thi Chut, who was heavily pregnant and about to give birth, sat beside me and was killed instantly. Then, her young children were also shot dead. I was injured, losing a toe. My grandmother, still alive, led me outside to tend to my wound. Suddenly, another group entered our house. Seeing my grandmother bandaging my wound, one of them pointed his gun and shot her in the head. Her skull shattered, and she died instantly, collapsing on top of me.
They thought I was dead and left to move on to the next house. Later, I regained consciousness. Another group noticed I was still alive and took me to their district post. That day, in my house, they killed a total of eight people - all elderly women, women, and children."
Mr. Dang Van Phuc, the head of the family, recounted:
"When I heard that the South Korean troops had massacred the people of my village, that night, my brothers and I returned to see what had happened and to bury the victims. As I stepped into my house, the darkness was overwhelming, and a strong, pungent smell of blood hit my nose. Looking out to the yard, I was utterly shocked to see nearly ten bodies carelessly buried in a small pit by the troops.
I began digging them out to identify each person and give them a proper burial. However, suddenly, South Korean soldiers ambushed us from nearby and opened fire. I ran to the edge of the hamlet and only then realized I had been wounded. Our plan to bury the victims was thwarted.
In that mass grave, pigs and dogs dug up the bodies and scattered remains everywhere. It was horrifying, the soldiers were not only brutal in their killing but also denied the dead any dignity of burial. Later, we gathered the scattered bones from all over and buried them in the yard of my house, where they remain today."
Alongside, Mr. Dang Van Phuc's home, other groups of soldiers continued searching house to house, shooting anyone they encountered. Ms. Tran Thi Kinh, now 78 years old, recalled: "They came into my house, three or four of them, guns in hand. That day, it was just me and my 15-year-old daughter. Suddenly, one of them shot at the door, and the bullet went through, striking my daughter in the chest. She collapsed in my arms. Afterward, they dragged her body into the yard, dug a shallow pit, buried her carelessly, and left. I was then taken to their district post."
Mrs. Vo Thi Dam, over 80 years old, was gunned down right in her home. Countless other families suffered similar tragic massacres. The families of Mr. Nguyen Phi, Mr. Nguyen Huu, and Mr. Nguyen Thang all endured the same heartbreaking fate. The soldiers showed no mercy, killing anyone they encountered. For instance, Mr. Nguyen Trac, who was walking with his children and grandchildren, was shot. Mrs. Doan Thi Sau, Mrs. Nguyen Thi An, and children like Nguyen Muoi, Nguyen Thi Thom, Nguyen Cu Anh, and Nguyen Cu Em, who were simply playing with their friends, were also mercilessly killed.
How could anyone forget the tragedy of Mrs. Le Thi Ba's family, where out of six members, only one survived? Mr. Nguyen Van Sung recounted to us: "That day, a group of South Korean soldiers entered my aunt's house. They pointed their guns at each person, and with each gunshot, another life was lost. The first was my aunt, she was shot in the chest. Blood spurted out, and she died instantly, slumping against the wall. Next, the two children were shot and killed right in their grandmother's arms. The three of them, grandmother and grandchildren, died together in the most heartbreaking way imaginable.
I looked into the corner of the room and saw my cousin, the son of my uncle, badly wounded, blood flowing continuously. But no one was there to tend to him, and he lay helplessly. My two younger siblings, hearing the gunshots, had hidden in a corner but were struck by bullets and died. One of them was lying there, lifeless, with not a single piece of clothing to cover their body. The sorrow was beyond words. My older sister was also severely wounded, blood pouring from her body, lying motionless, unconscious. I sat behind my mother, and they continued firing. My mother was wounded, and the newborn baby, just a few days old, lay beside her, crying out in agony. Yet, they showed no mercy. When the number of the dead and wounded grew, and no one moved or breathed anymore, they left.
We went down to the lower hamlet, planning to stop by our neighbor's house, but we found her dead, shot on the floor - Mrs. Vo Thi Na. Even more tragic, I saw Mrs. Huu, who had been shot, with her three young children crawling around her, trying to nurse, but there was no crying. We continued to another shelter, and when we reached the shelter where my mother was, she was unconscious. My younger sibling, unable to bear it, cried out. In a moment, I heard footsteps and the clinking of weapons. One soldier pointed his gun into the shelter and began firing. They then threw a grenade in, and after the explosion, my mother was blown into pieces, my younger sibling died, and my cousin’s son was also killed. I was injured, terrified, and crawled to hide by the corner of the bed. The soldiers pulled each body by the legs to check if anyone was still alive. When they reached mine, I was so scared I sat up. One soldier aimed his gun at me, but another stopped him. They then took me to their district post."
Another significant case was the massacre at Mr. Phan Dinh's house, which was one of the largest collective killings, with 11 victims. Mr. Dinh’s family alone had 9 members: 2 daughters-in-law, and 1 grandchild. Ms. Nguyen Thi Cuc, a surviving witness, recalled:
"They used submachine guns and shot my father-in-law directly in the head, and his skull shattered. He collapsed instantly, with blood splattering across the front steps of the house. They then fired indiscriminately at everyone until there was no more sound. I saw blood spreading across the floor, and no one was moving anymore. I looked at my grandmother and saw her thigh torn apart, her intestines spilling out in a heap. Suddenly, one soldier heard a baby crying in the room—it was my father-in-law's daughter-in-law, who had just given birth a day or two ago. The soldier rushed in, pointed his gun, and shot her. Then, grabbing the baby by its legs, he held it out, while the baby cried loudly. But they showed no mercy. Each soldier grabbed one leg and tore the baby in half, throwing its body into the fire."
The Tan Gian Massacre left behind an atmosphere of grief and death, with no sign of life remaining: fires spread across the village, smoke billowed into the sky, blood flooded the yards, streets, and roads, and bodies were scattered outside the village, on the burned-down floors of homes, and in the collapsed fields.
These cruel perpetrators could take pride in the "achievement" they had made in this small village within just three hours. They had claimed 46 lives, most of them elderly, women, and children. Some families were completely wiped out, while others were left with only one or two survivors. As for property: 88 homes were burned to the ground, hundreds of tons of rice, and many pigs and cows were shot dead by the soldiers.
The site of the Tan Gian Massacre was officially recognized as a historical site by the Provincial People's Committee on November 25, 1994.
Người dịch: Cẩm Tuyên
Ngày đăng: 04/02/2025 - 14:30